ĐỜI ĐẠO SONG TU 1961

ĐỜI ĐẠO SONG TU 1961

Ngày rằm, tháng giêng năm 1961, Tân Sửu

Hôm nay là ngày rằm tháng giêng năm 1961, Tân Sửu .

Đầu năm đang đón mừng với tánh cách xây dựng và thử thách.

Năm con chuột đi con trâu lại trở về, tôi vẫn được cơ hội tiếp tục việc tu hành. Lần lượt theo dõi con đường gay go mà Ông Tư đã cố gắng xông pha và tìm kiếm để đem lại sự hữu ích và thực tế cho chúng ta về đời cũng như về đạo.

Cuộc đời lao lý của người đã vượt qua và đang tiến, luôn luôn ở trong thực hành. Chúng ta vẫn được gần một người bạn đứng tuổi, do Trời Phật đã ban cho chúng ta một ảnh hưởng lớn lao đang đối diện trong trí óc của chúng ta. Chỉ chờ nơi sự cố gắng của chúng ta hầu sớm kết tập một con đường chơn đạo Vô-Vi.

Tôi xin trân trọng thuyết trình cùng quý bạn về đường lối của Pháp Lý mà Ông Tư đã dìu dắt tôi một thời gian đã là 3 năm.

Giai đoạn đầu được huấn luyện sau sáu tháng tôi đã tường thuật và ký lục vào ngày 15 tháng 7 âm lịch năm 1958.


Từ ngày ấy đến giờ, tôi không có lúc nào lãng phí thì giờ tu luyện. Dù tôi đang đứng trong hoàn cảnh khó khăn về vật chất, vì sau sáu tháng tôi đã được nhận thấy việc đời là tự sanh và tự diệt đó thôi.

Còn về phần đạo thì luôn luôn ẩn núp ở bên trong chính mỗi người đều có. Một cơ cấu: nước, lửa, gió, đất đã kết thành hình thù duyên dáng ở bên ngoài, với những thứ riêng kết tập ở bên trong. Mọi sự giản tiện và phức tạp đều giao phó cho chúng ta và chúng ta phải tự điều khiển lấy, với một ý chí cương quyết hay là lãng phí đó thôi.

Còn về con đường tầm đạo tu hành thì cũng phải thực tập và tự tầm điển kinh, sắc bất dị không, không bất dị sắc. Trong cái có, nó có cái không mà trong cái không nó có cái có.

Vậy ai làm chủ cái có và cái không? Người tu hành có điển thì có thể hiểu rất rõ rệt và khoan khoái với một con đường điển quang thâm thúy luyến ái của Trời Phật. Mùi vị thiêng liêng đã đem lại cho mọi người tự nhận thấy sự tự do phát triển vô bờ bến, tùy sự khắc phục của mọi người.

Tôi tu đến ngày nay, tôi tự nhận thấy hơi thở của tôi thâu và phóng nơi bộ phận đầu nhiều hơn là bụng, không biết lo là cái gì.

Tiếng nói rất nhẹ nhàng và lanh lẹ hơn trước.Trên đầu của tôi lúc nào cũng sáng, nhắm mắt lại càng sáng hơn và thấy lần lần phóng lên không trung. Nhiều khi được thấy rất nhiều cảnh và được nghe rất nhiều. Nhưng thấy rồi là quên và nghe cũng vậy. Gặp cái gì cần nói đến là nói rất thông chứ không cần suy nghĩ mệt trí như trước nữa. Có thể hiểu được tánh tình của người đối diện. Lắm lúc tôi nói ra cứ sợ mình nói bậy, vì tôi không phải là thầy tướng. Có nhiều bạn nhờ tôi đoán việc nầy việc nọ, tôi nói ẩu, họ cũng cho là trúng. Tôi nhận thấy con người của tôi càng ngày càng khác.

Hằng ngày niệm Nam Mô A Di Đà Phật được biết rõ rệt chữ ấy, chạy lên bộ đầu và được nghe khớp xương mở, trên đầu sáng và mát mẻ. Ban ngày cũng như ban đêm lắm lúc tôi tự nhận thấy hình như tôi không còn ở nhà, tâm hồn vơ vẩn trên không trung. Trong lúc nói chuyện hay viết thơ về đạo thì tôi được một thanh khí mát mẻ sáng sủa trên bộ đầu và tôi tự cảm giác rất nhẹ nhàng.

Mỗi đêm công phu đều được phóng đi xa. Luồng điển từ xuất ra ngay sóng mũi giữa hai chân mày rồi đưa thẳng lên không trung. Cứ lên mãi cho đến lúc mê và tê lạnh cả mỏ ác. Đến lúc hồi điển thì tỉnh lại và muốn tiếp tục công phu thì bộ đầu giựt run, phải đi ngủ một chập mới có thể công phu trở lại được. Lúc nầy tôi công phu không nhất định, đến giờ chỉ định bộ đầu của tôi sáng như đèn manchon. Không sao ngủ được, tự động phải thức dậy công phu. Muốn làm biếng cũng không được. Bổ đồng mỗi đêm cũng được hai giờ đồng hồ. Khi nhắm mắt ngủ cũng như khi công phu, thấy đi đây đi đó, không có lúc nào rảnh cả.

Đến đây có thể nói tôi đã ghi thêm được một chấm trong con đường tu hành thực tập. Mọi sự khó khăn cũng đều đòi hỏi nơi thực hành. Ước mong được sự thông cảm của quý bạn đã hòa lẫn tình đạo hữu với tôi. Thành thật kính chào quý bạn và chúc quý bạn vui tiến.

Kính bái,

Thiền sư Lương Sĩ Hằng – Vĩ Kiên
Ngày rằm, tháng giêng năm 1961, Tân Sửu

1997